
Nguyên văn bởi
muonpn
Đọc những dòng của em gửi cho anh mà anh chẳng biết phải nói làm sao
Là khi… E khóc, nhưng ko cần ai kia quan tâm.
Là khi… ai kia cứ quan tâm, nhưng E chẳng buồn để ý.
Là khi… E vẫn đón nhận ngày mới đến, nhưng chẳng còn muốn đối diện với chính mình.
Là khi… E đã cố gắng đối diện với chính mình, nhưng đầu óc thì cứ mãi u mê, trống rỗng.
Là khi… trong E vẫn ấp ủ thật nhiều những mơ ước, nhưng chẳng còn hy vọng ngày nào đó chúng nhiệm màu.
Là khi… trên môi E vẫn có những nụ cười, nhưng trong lòng chắc gì đã vui.
Là khi… E vẫn tiếp tục công việc thường ngày của mình, nhưng chẳng đón chờ 1 kết quả.
Là khi… E đang cố gieo niềm tin và hy vọng, nhưng đã thấy rõ gian dối và thất vọng rình rập mình fía trước.
Là khi… E mún thể hiện những xúc cảm với mọi người, nhưng điều đó tưởng chừng như quá khó.
Là khi… E vẫn tôn trọng người khác, nhưng lại chỉ có thể “ném” cho họ những cái nhìn dửng dưng đến đáng sợ.
Là khi… E cần tâm sự thật nhìu, nhưng chẳng biết fải bắt đầu từ đâu vì mọi chuyện cứ rối tung rối mù như mớ bòng bong.
Là khi… E bít mình đang bị lừa dối, nhưng thôi …mặc kệ… chẳng cần ai đó fải giải thjk.
Là khi… E bít hành động của E đã gây tổn thương cho ai đó, nhưng lại tự nhủ mọi chuyện chỉ quá khứ, ko nên níu kéo.
Là khi… E vẫn đợi chờ 1 tin nhắn, 1 giọng nói từ ai đó, nhưng nếu ko có thì cũng chỉ buồn 1 tẹo.
Là khi… E cố sức tìm kiếm 1 cảm xúc thật cho riêng mình, nhưng bỗng dưng nhận ra có lẽ mình đang mất dần cảm xúc.
Là khi… E vẫn suy, vẫn nghĩ, vẫn mong, vẫn ước, vẫn đợi, vẫn chờ, vẫn tiếp tục mọi việc của mình… nhưng chỉ với 1 kon tim lạnh băng, ko sức sống, ko tràn đầy niềm tin như trước.
Là khi… E gắng bước, nhưng chẳng còn nghĩ đến ngày mai ...